top of page
Search

Dung Thành - Phiên Ngoại 1

  • runiehatter
  • Apr 15, 2021
  • 12 min read

Updated: May 19, 2021

“Một ngày mới chào đón bạn.”

Bước ra khỏi khoang ngủ, Liên Xuyên lỡ bước mất một giây.

Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên của hắn kể từ khi gia nhập đội dọn dẹp, mặc dù không có khác biệt quá rõ rệt về mặt cảm thụ, đằng nào thì hắn cũng chỉ mới chính thức chấp hành có ba nhiệm vụ, lại còn đều là cư dân sinh đẻ phi pháp thường gặp nhất.

Ngay sau đó, hắn cảm thấy bên ngoài cửa phòng mình có người.

“Ai?” Hắn hỏi.

Chữ này còn chưa hạ xuống đất, hắn đã tới cạnh cửa, lúc cửa mở, người bên ngoài còn chẳng kịp tránh.

Đã thấy rõ người này là ai, nhưng Liên Xuyên vẫn tì ngón tay lên yết hầu đối phương.

“Là tôi.” Vương Quy đứng tựa vào tường, thở dài nhìn hắn.

Liên Xuyên thả tay xuống rồi xoay người quay vào phòng: “Chưa tới giờ mà?”

Đi thả lỏng cùng với đội viên và đồng nghiệp vào những ngày nghỉ là hoạt động xã giao rất thường thấy ở đội dọn dẹp, tuy hắn không hề có ý muốn được đi thả lỏng với Vương Quy, song lại cũng chẳng có cớ gì để từ chối.

“Cũng có phải đi chấp hành nhiệm vụ đâu,” Vương Quy xoa cổ, theo sau hắn tiến vào phòng rồi ngồi xuống ghế, “Cần phải canh giờ chuẩn tới thế cơ à?”

“Thì cũng không cần phải thoải mái tới mức đến sớm tận một tiếng.” Liên Xuyên đi tới bên cạnh bàn, mắt lướt qua đồ ăn phân phối hôm nay, màu sắc quá tươi sáng, làm người ta không có khẩu vị.

“Cậu cứ coi như tôi chưa tới đi,” Vương Quy nói, “Nửa tiếng nữa giả vờ là khi đó mới nhìn thấy tôi.”

Liên Xuyên không nói gì, chỉ cười.

“Không nuốt nổi đồ phân phối hôm nay đúng không?” Vương Quy nói, “Đi thôi, tôi dẫn cậu đi ăn mấy món ngon lành.”

Ăn mấy món ngon lành.

Liên Xuyên đã thuộc nằm lòng chủ thành, nhất là khu vực nằm ngoài ranh giới B - mọi xó xỉnh mà mục tiêu trong nhiệm vụ sẽ chạy trốn tới.

Song chuyện nơi nào có món ngon thì, hắn lại hoàn toàn mù tịt.

Với hắn, những món ăn ngon nhất ở chủ thành chính là đồ Xuân Tam làm, ngặt nỗi thời điểm hắn gia nhập vào Đội dọn dẹp cũng chính là khi đang diễn ra một đợt cải tổ đội viên có quy mô, huấn luyện chuyên biệt theo từng cặp cộng sự hết ngày này sang ngày nọ, chắc cũng phải hai tháng rồi hắn và Lôi Dự chưa được thưởng thức tay nghề của Xuân Tam.

Nhưng đặt cạnh những tháng ngày huấn luyện ở Bộ Tác huấn, cuộc sống hiện tại đủ để bù lại điểm ấy.

“Đảm bảo là món Xuân Tam không làm được.” Vương Quy còn bồi thêm một câu.

“Đi ăn thôi mà, có nghiêm trọng đến mức phải kích bác nhau thế không.” Liên Xuyên nói.

Vương Quy chỉ nhìn hắn, không nói gì.

Liên Xuyên cũng không nói gì nữa mà đi rửa mặt.

Đến khi hắn bước ra khỏi nhà vệ sinh, Vương Quy mới hỏi thêm một câu: “Biết vì sao Lôi Dự lại để tôi làm cộng sự của cậu không?”

“Vì chẳng ai trong mấy người họ muốn làm cộng sự với anh cả.” Liên Xuyên nói.

Vương Quy ngây ra, gã phì cười rồi đứng dậy đi ra cửa: “Cũng không phải là không có lý.” Chưa chờ cho Liên Xuyên đáp, gã đã quay đầu lại cười: “Vì chỉ mỗi mình tôi coi cậu là đứa trẻ con thôi.”

Liên Xuyên không nói gì, chỉ vào phòng ngủ đóng cửa lại.

Hắn đã từng nghĩ tới câu hỏi này, trả lời như vậy cũng không phải là vì muốn chọc tức Vương Quy, đây là phản ứng đầu tiên của hắn khi nghe thấy cộng sự của mình là Vương Quy.

Vương Quy bị vứt từ đội tuần tra xuống đội dọn dẹp, nguyên do là "quá lơi chơi."

Tuy cái tên của gã nghe có vẻ bi hùng một cách khó tả, song tính tình thì chẳng được như tên, có gì đó hờ hững bất cần.

Lơi chơi thì cũng không sao, nhưng lơi chơi quá thì lại tuyệt đối không được.

Tiêu Lâm nào có nhân từ đến vậy, thật sự như vậy thì một combo thu gom và reset đủ để chữa bách bệnh, càng chẳng cần lãng phí thêm một thủ tục để làm gì.

Vương Quy cũng trạc tuổi Tiêu Lâm, nghe đâu nếu không phải vì Vương Quy đã nhiều lần khước từ chỉ vì “quá lơi chơi” thì cái ghế hiện tại của Tiêu Lâm đã thành của gã.

Thế nên, đơn giản là vẫn phải giữ lại người mạnh, nhưng không thể giữ sát bên người, vứt vào lực lượng khuất tất chui lủi nhất của chủ thành chính là giải pháp tối ưu.

Nhân thể còn cho đội dọn dẹp một pha đẹp mặt, quân mà đội tuần tra thải đi rồi mới tới đội dọn dẹp.

Không rõ có phải là vì nguyên nhân này hay chăng mà xưa nay giữa Vương Quy và đội dọn dẹp luôn tồn tại một khoảng cách khó tả, có thể phối hợp hoàn hảo với nhau trong nhiệm vụ, nhưng cũng xa cách.

Có điều ắt là nhờ Lôi Dự cho nên thái độ của gã với Liên Xuyên vẫn chấp nhận được.

Mỗi tội suốt ngày khăng khăng đòi Liên Xuyên gọi gã là Đại ca, thêm vào vụ không đưa ra bất cứ lý do gì cũng làm cho người ta thấy khó hiểu, dĩ nhiên là gã cũng chẳng để bụng chuyện Liên Xuyên chưa bao giờ gọi vậy.

Lúc Liên Xuyên đi ra khỏi cửa phòng, Vương Quy đang ngậm thuốc lá nhoài người trên lan can nhìn ra bên ngoài.

“Ký túc xá cấm hút thuốc.” Liên Xuyên nhắc.

“Chưa châm mà.” Vương Quy quay đầu lại, huơ điếu thuốc ngoài miệng với Liên Xuyên.

Chỉ bằng một cái liếc mắt Liên Xuyên đã nhận ra điếu thuốc này là thổ sản của Thung lũng lạc lối, thường xuyên bắt gặp trên người con dơi, chủ thành không có kiểu thuốc lá đầu đen này, chức vụ của Vương Quy cũng không kiếm được thuốc lá.

Ngang nhiên ngậm thuốc lá kiếm chác được từ tay con dơi trong ký túc xá của đội dọn dẹp, Liên Xuyên thấy mà chẳng biết nói sao.

“Đây là vật chứng,” Vương Quy xoay người đi xuống dưới tầng, “Tôi ngậm một lúc thôi rồi trả về ấy mà.”

“Anh coi tôi là trẻ con thật.” Liên Xuyên nói.

“Mười mấy tuổi không phải trẻ con thì là gì?” Vương Quy nói.

Tiếp đó, chưa đi được trăm mét khỏi cổng ký túc xá của đội dọn dẹp, Vương Quy đã châm “vật chứng”, sảng khoái thở ra một vòng khói.

Vương Quy dẫn Liên Xuyên đến khu C, đang bước ngang qua một loạt nhà cửa lụp xụp, chuẩn bị rẽ vào một con hẻm nhỏ, Liên Xuyên bỗng dừng lại.

“Làm sao thế?” Vương Quy quay đầu sang nhìn hắn.

“Có gì đó.” Liên Xuyên cảm nhận được tầm mắt.

“Hôm nay là ngày nghỉ,” Vương Quy nói, “Nhiệm vụ đã có người khác lo.”

Liên Xuyên đứng im vài giây rồi mới tiếp tục theo sau gã tiến về phía trước, cảm giác đang bị kẻ khác dõi theo chằm chằm vẫn cứ lởn vởn như trước, đã vậy còn càng thêm lộ liễu.

Cùng lúc đó, Vương Quy liếc mắt nhìn sang mái nhà xập xệ phía bên tay trái.

Chính xác.

Là hướng đó.

Vương Quy không phải thể thí nghiệm, ngoại trừ Liên Xuyên, toàn bộ đội dọn dẹp đều là người thường, dưới sự phụ trợ của trang thiết bị tiên tiến nhất của chủ thành, bọn họ có được sức mạnh vượt quá tưởng tượng của con người, nhưng vẫn chỉ là người thường.

Nhưng Vương Quy lại có thể dùng điều kiện của một người thường để phán đoán ra được thứ hắn đang cảm nhận nằm ở hướng nào.

Sức nhạy bén vượt xa đồng loại chắc hẳn chính là nguyên do dẫn đến Tiêu Lâm không muốn giữ Vương Quy lại ở đội tuần tra.

“Đúng là hướng đó.” Liên Xuyên nói.

Vương Quy không nói gì, chỉ đi tiếp về phía trước

“Là con dơi,” Liên Xuyên nói, hắn đã nghe thấy âm thanh lách cách phát ra khi những linh kiện cải tạo bằng kim loại trên người con dơi va vào nhau, nhưng một con dơi sẽ chẳng thể khiến hắn bồn chồn đến thế, “Có lẽ không chỉ mỗi mình con dơi.”

“Có thể là con dơi đang dẫn đường cho người nhập cư bất hợp pháp thôi, sẽ có đội viên khác xử lý,” Vương Quy nhìn hắn: “Đi ăn gì thôi.”

Việc con dơi đưa cư dân hợp pháp lẫn bất hợp pháp ra ngoài thông qua các khe hở mà chủ thành không muốn ai biết lâu nay vẫn là một bí mật mà ai trong chủ thành cũng đều biết, phải tội là số lượng lỗ hổng chưa được tìm ra luôn nhiều hơn so với đã được tìm ra, cho nên hầu như khi nào bọn họ cũng làm ăn phát đạt .

“Không phải người bình thường,” Liên Xuyên rút ra kết luận, “Không phải người.”

“Được con dơi dẫn đi đã là không được coi như con người rồi,” Vương Quy thở dài, “Càng chẳng phải thứ gì quan trọng.”

Liên Xuyên không nói nữa, song cũng không đi theo Vương Quy, hắn xoay người đi về hướng mấy căn nhà sụp.

Hắn cũng chẳng trung với trọng trách gì cho cam, năng lực xử lý nhiệm vụ của đội dọn dẹp cũng hoàn toàn không cần tới hai đội viên đang trong ca nghỉ đến hỗ trợ.

Hắn chỉ thấy bất an.

Những huấn luyện hắn phải chịu từ nhỏ đến lớn khiến cho mọi bất an linh cảm được đều biến thành mối đe dọa.

Một khi đã linh cảm thấy, là phải nắm lấy thế chủ động bằng được.

Vương Quy cũng không đáp gì, chỉ lặng im xoay người đi tới.

“Anh ở đây chờ tôi.” Liên Xuyên nói.

“Tôi chỉ xem,” Vương Quy cương quyết, “rốt cuộc đó là thứ gì thôi.”

Liên Xuyên im lặng.

Phía sau căn nhà cũ là một đống nhà sập sệ, vài căn còn có người ở, vài căn thì đã bỏ hoang, mảnh vỡ từ mái nhà và tường ngăn rơi tung tóe giữa đất.

Ở hoàn cảnh như vậy, bất cứ xó xỉnh nào cũng đều cất giấu nguy hiểm.

Vương Quy quan sát xung quanh, tay rờ tới cánh tay trái theo thói quen - đó là vị trí vũ khí được cố định vào xương vỏ ngoài.

Liên Xuyên không có thói quen này, song cũng chẳng phải vì chưa hình thành được phản xạ có điều kiện đối với thao tác nghiệp vụ căn bản, mà là vì kể từ ngày có ký ức cho tới nay, hễ cứ chạm trán với nguy hiểm là hắn đều chỉ có hai bàn tay trắng, thói quen trong mấy tháng này ở đội dọn dẹp còn xa mới gạt đi được ký ức ấy.

Từ tầng hai tòa nhà mé trái phía trước lại phát ra âm thanh sàn sạt của kim loại.

“Chờ đội dọn dẹp đi,” Vương Quy trầm giọng, “Tiếng động này lạ lắm.”

Âm thanh lần này vang to hơn so với trước đó, Vương Quy chắc chắn đã phát giác ra đây không phải là tiếng động từ linh kiện cải tạo kim loại của con dơi thông thường.

Cũng không phải tiếng kim loại thông thường va đập vào nhau, mà giống với âm thanh phát ra khi kim loại bị nghiền ép hơn.

Liên Xuyên nhìn chằm chằm vào cửa sổ trên tầng hai.

Một bóng người hiện lên qua cửa sổ.

Là con dơi.

Đã chết, cả cơ thể nó bị một luồng sức mạnh bẻ đôi ở chính giữa, vắt vẻo giữa không trung, đã thế còn đang từ từ gập khúc lại, giống như thể có một người nào đó đang chậm rãi gấp một bộ quần áo.

Lớp áo giáp bằng kim loại trên thắt lưng con dơi bị vặn xoắn nghiền ép phát ra những tiếng xào xạo.

“Đột biến,” Vương Quy nói, “Không thấy rõ chủ thể, tìm nơi nào đó ẩn nấp đi, cự ly này chưa biết chừng đã đủ để phát hiện chúng ta rồi.”

“Tôi nhìn thấy.” Liên Xuyên nói.

Mảng vật chất nhờ nhờ dạng keo kéo sợi bám trên thân thể con dơi đang từ từ siết chặt.

Vương Quy nhìn hắn, rồi chầm chậm nhích tới phía sau bức tường cạnh đó.

Liên Xuyên không bám theo gã mà chọn đi sang hướng ngược lại.

Đây không phải thứ hắn cảm nhận được, đối với hắn, tiêu diệt thể đột biến kiểu này chẳng có gì khó, thứ hắn cảm nhận được vẫn còn đang náu mình.

Nấp cũng chẳng để làm gì, nếu như thể đột biến trên tầng hai đã phát hiện ra bọn họ, thì không lẽ nào thứ này lại còn kém cả một thể đột biến thông thường được.

Rơi vào tình huống có thể bị đánh lén bất cứ lúc nào, lựa chọn tối ưu là đặt mình ở trạng thái không thể phân tâm.

Nhưng ngay giây tiếp theo hắn đã cảm nhận được mối đe dọa rõ mồn một.

Khi nhìn sang theo hướng Vương Quy, hắn trông thấy mái hiên trên đầu Vương Quy có một kẻ đang ngồi, làn da trắng ởn trần trụi, bề mặt da tay và chân nổi cả mảng gai nhọn hoắt.

Đây là thể thí nghiệm.

Cơn ác mộng hắn đã quá đỗi quen thuộc.

Nỗi lo sợ lập tức choán đầy cơ thể hắn.

Đường phố thông thoáng xung quanh, ánh nắng chan hòa, mong chờ vào “ăn món gì đó ngon”, một chốc lát được xả hơi mà tất cả những thứ này đem tới đã bay sạch, chớp mắt sau, hắn như trở về bên trong khoang thí nghiệm chật chội, áp lực, đầy ắp đau đớn.

Vương Quy phát hiện ra bên trên có điều lạ là vì Liên Xuyên đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Đây là lần đầu tiên gã trông thấy Liên Xuyên tiến vào trạng thái chiến đấu ngoài thời gian chấp hành nhiệm vụ, cũng là lần đầu tiên được biết tại điều kiện không có bất cứ trang thiết bị nào, Liên Xuyên vẫn có thể đạt đến tốc độ đáng sợ vượt quá cả trang thiết bị.

Bất kể thứ kỳ lạ bên trên có là gì đi nữa, tốc độ của Liên Xuyên đều sẽ có thể kéo gã ra khỏi nguy hiểm.

Mặc cho thứ kỳ lạ phía trên có là gì đi nữa, e là cũng đều chẳng thể nào dữ dội bì kịp nỗi sợ hãi mà Liên Xuyên mang đến cho gã.

Nhưng Liên Xuyên lại không hề tới kéo gã, mà nhảy vụt lên giữa không trung.

Tới lúc gã ngẩng đầu lên, một cái bóng màu trắng đã rơi ập xuống thẳng mặt.

Nhưng không hề va vào người gã.

Liên Xuyên đã thình lình kéo gã ra.

Một thể thí nghiệm đã tắt thở nằm im lìm tại vị trí Vương Quy đã đứng trước đó .

Liên Xuyên quỳ một bên đầu gối xuống đất, tay trái chống, hãy còn đang giữ nguyên tư thế tấn công, sau khi chắc chắn rằng xung quanh không còn nguy hiểm nào nữa mới từ từ đứng dậy.

Sau khi cảm giác bị tách biệt như trong khoang thí nghiệm từ từ tan biến, hắn liếc mắt sang phía mặt Vương Quy: "Chính là thứ này.”

“Tôi biết rồi.” Vương Quy nói.

Liên Xuyên nhìn về hướng cửa sổ tầng hai nơi thể thí nghiệm này từng xuất hiện, con dơi bị xách lên đã biến mất, thể đột biến có lẽ là hoảng sợ, rồi chẳng biết đã trốn đi đâu.

“Cứ để thứ đó cho bọn họ xử lý đi,” Vương Quy nói, “Đừng chuyên nghiệp quá.”

“Ừ.” Liên Xuyên đáp.

“Chẳng hỏi xem tôi có bị thương hay không à?” Vương Quy nhìn hắn.

“Anh rõ ràng không bị thương mà.” Liên Xuyên nói.

“Tôi cứ tưởng cậu sẽ kéo tôi ra trước, tốc độ vừa nãy của cậu đảm bảo là làm được,” Vương Quy thở dài, “Nhưng mà cậu không làm thế, thân là cộng sự của cậu, giờ lòng tôi đang bị tổn thương sâu sắc.”

“Giết chết nó trước khi nó tấn công anh, tôi cũng hoàn toàn có thể làm được.” Liên Xuyên nói.

“Không cần,” Vương Quy nói, “Chúng ta không nhận được mệnh lệnh cho nhiệm vụ, ngoài thời gian làm việc chúng ta cũng không có quyền hạn được giết chết nó… tự chui đầu vào rắc rối rồi nhóc con ạ.”

“Cần." Liên Xuyên trả lời đơn giản.

Vương Quy nhìn hắn.

Liên Xuyên không nói gì nữa, chỉ quay đầu nhìn về phía xa. Cuối đường, ánh sáng xanh lam lóe sáng, là người của đội dọn dẹp.

“Năm phút trước, tôi vừa nhớ ra một chuyện vui lắm,” Vương Quy nói, “Tôi cứ tưởng là tôi không còn nhớ nữa, nào ngờ vẫn nhớ ra được.”

Liên Xuyên không nói gì, chỉ nhìn gã.

“Nhưng mà sau này chắc cũng chẳng nhớ được nữa đâu .” Vương Quy lại nói.

Liên Xuyên nhìn thoáng qua thể thí nghiệm đã chết.

“Đây có lẽ là thể thí nghiệm mà Thung lũng lạc lối chưa xử lý xong,” Vương Quy nói, “Chúng ta đáng lẽ không nên thấy, càng không nên giết chết nó.”

Đoạn ký ức này của chúng ta sẽ bị xóa sạch.

Chuyện vui vẻ đó có lẽ sẽ không bị xóa, nhưng đây là một chuyện mà Vương Quy cứ tưởng rằng đã quên rồi lại bất ngờ nhớ tới một lần nữa, mai sau chắc gì đã có cơ hội được nhớ lại một cách bất ngờ như vậy.

“Là chuyện gì?” Liên Xuyên hỏi.

“Là một giấc mơ,” Vương Quy nhìn thoáng qua đầu kia đường, đã có thể thấy rõ hình dạng của A01, “Cậu nhìn thấy mèo trong khu bảo tồn động vật chưa?”

“Thấy lúc nhỏ.” Liên Xuyên trả lời.

“Tôi mơ thấy mình biến thành nó.” Vương Quy nói.

Liên Xuyên không nói gì, mà chờ gã nói tiếp.

“Hết rồi.” Vương Quy nói.

“Tôi nhớ hộ anh.” Liên Xuyên nói.

“Không cần,” Vương Quy nói, “Quên quá nhiều rồi, thêm chuyện này cũng không đáng là bao.”

Khi bộ đàm vang ra giọng Lôi Dự, Liên Xuyên bỗng ngồi bật dậy khỏi sô pha.

Nhưng rồi lại trống vắng mất một chớp mắt, không thể nhận rõ được mình đang ở nơi nào.

“Tôi sẽ đến ngay bây giờ,” Lôi Dự nói, “Bộ trưởng Trần đang chờ chúng ta.”

“Giờ tôi xuống tầng đây.” Liên Xuyên đứng dậy cầm lấy bộ đàm.

Xuống dưới tầng, nắng đã tắt, giấc ngủ này thực dài, trước lúc mơ thấy Vương Quy, nắng ngoài cửa sổ vẫn còn ngời sáng.

Xe Lôi Dự dừng trước mặt hắn, hắn mở cửa xe ngồi vào trong.

“Cậu còn chừng hai mười phút để cân nhắc,” Lôi Dự nói, “Chúng tôi cũng không biết vì sao nhân viên quản lí lại muốn gặp cậu, cũng không chắc là cậu sẽ có cơ hội được nói gì…”

“Tôi đã cân nhắc rồi,” Liên Xuyên nói, “Không còn cộng sự nào phù hợp hơn Đại ca nữa.”

Lôi Dự không nói gì nữa, chăm chú nhìn hắn một hồi rồi chỉ đưa tay tới vỗ lên vai hắn mấy cái.





 
 
 

Comments


Subscribe Form

Thanks for submitting!

  • Facebook

©

bottom of page