một chú hùng trùng phải nuôi gia đình - chương 1
- runiehatter
- Apr 7, 2021
- 16 min read
Updated: Apr 27, 2021
-Biến Cố-
Vòm trời vốn nên rực rỡ của hành tinh Kess giờ phút này lại đang giăng kín mây đen.
Song mây đen ấy lại chẳng phải biến động thời tiết mà là bởi hạm đội Hắc Thiết đang bao phủ rậm rạp trên đỉnh đầu.
Hạm đội có kỷ luật nghiêm minh này im hơi lặng tiếng băng qua vũ trụ, chẳng mất bao công sức đã đánh cho quân nổi dậy trên hành tinh Kess trở tay không kịp, đến khi chúng hoàn hồn thì cả hành tinh đã bị vây chặt.
“Là hạm đội đế quốc! Là hạm đội đế quốc!”
Cư dân trùng tộc trên hành tinh Kess nghểnh cổ.
“Hạm đội đế quốc tới cứu chúng ta rồi!”
Tuy nhìn xuống từ bầu trời đêm sẽ thấy đèn đuốc tượng trưng cho nền văn minh đô thị trên hành tinh Kess lốm đốm trải rộng, nhưng giữa kỷ nguyên các vì sao, hành tinh này không hề được xem như nơi có nền công nghiệp phát triển. Mà một sự kiện xảy ra trên hành tinh Kess lại khiến cho tên hành tinh tầm thường vô danh này chễm chệ trên chóp trang đầu tờ Tinh Báo Đế Quốc.
Nửa tháng trước, lực lượng quân đồn trú của đế quốc trên hành tinh Kess đã bất ngờ nổi dậy làm phản mà chẳng hề có lấy một manh nha, chỉ sau một đêm, hành tinh với mật độ dân số dày đặc này đã bị chúng chiếm đóng.
Mà kỳ lạ là, dù xung đột vẫn thường xảy ra liên miên tại vùng biên cảnh của đế quốc, song bên trong lại luôn an bình. Hành tinh Kess thuộc hệ sao KB, nằm trong lòng lãnh thổ đế quốc.
Chuyện trong lòng đế quốc đột nhiên nổi lên phản loạn đã khiến cho mọi trùng đều bất ngờ. Tức thì, trên mạng đã liên tục sinh ra đủ thứ thuyết âm mưu như là gián điệp của quốc gia đối địch, hủ bại trong quân, vân vân.
Nhưng chỉ là thấy bất ngờ mà thôi.
Chẳng một ai cảm thấy nhúm phản quân ít ỏi trên hành tinh nho nhỏ này có thể khuấy nên bọt sóng lớn tới cỡ nào giữa đế quốc trải rộng qua hằng bao hệ sao. Chủ đề được rôm rả bàn tán trên các tờ báo lớn và diễn đàn cũng chỉ tập trung vào khởi nguồn của quân phản loạn.
Đế quốc chỉ cho phép phản quân tác oai tác quái chưa tới một tuần, xử lý xong tranh chấp nơi biên cảnh, cuối cùng cũng bắt tay vào đối phó với mấy con trùng tép riu trong lòng bàn tay.
Giờ khắc này, quân phản loạn đang nghênh đón ngày xử tử bị trì hoãn.
Hành tinh Kess có kích thước rất lớn, nhưng đặt trước mặt hạm đội quân đoàn 5 của đế quốc vốn được mệnh danh là "tòa thành di động" bạt ngàn không thấy bờ cõi lại chỉ như trứng chọi đá.
Lực lượng nổi dậy có gan tạo phản, nay tận mắt trông thấy hạm đội lại đều hốt hoảng, chỉ biết vớ được nút nào thì ấn nút đó, tận dụng hết mọi tên lửa, pháo hạm trên hành tinh Kess, nối liền nhau dàn hàng phóng về phía chiến hạm vũ trụ không thể suy suyển.
Nhưng đã có trùng dân trên hành tinh Kess nhận ra cỗ mecha màu bạc đang tiên phong xông tới, bọn họ nhảy nhót reo hò.
“Đó là chiến hạm "Sao sáng đế quốc”! Là Thiếu tướng Lục Trầm, Thiếu tướng Lục Trầm!”
“Là Thiếu tướng Lục Trầm tư lệnh quân đoàn 5!”
“AAAAAA! Kỵ sĩ đế quốc!”
Dân chúng trên hành tinh Kess đều nháo nhào, những người không dám mở cửa sổ, sợ hãi ra khỏi nhà mấy ngày vừa rồi hiện đều đang háo hức thò đầu ra ngoài, phấn khích chỉ vào cỗ mecha bàng bạc hầm hố trên đầu mình, tinh thần thượng võ đã hoà vào dòng máu trùng tộc cũng bắt đầu sục sôi âm ỉ.
Cỗ mecha “Siêu sao đế quốc” vút qua màn mưa từ bom đạn như băng qua nơi không trùng, trùng dân thậm chí còn chỉ có thể bắt kịp dư ảnh bàng bạc cong vút hoàn hảo mà nó rải rắc xuống nền trời đêm.
Sắp, sắp tới rồi! Càng lúc lại càng gần!
Tim mọi trùng đập vọt lên tận cổ họng.
Đám quân phản loạn run sợ nhìn một vệt dư ảnh né mượt qua hằng hà sa số đạn pháo, cỗ mecha kia đang lao tới, mà bọn chúng thì chỉ biết bất lực nhìn dư ảnh bạc cứ sau mỗi phút là lại áp sát thêm.
“Mẹ kiếp! Lục Trầm! Tại sao hắn lại ở đây?!”
“Chết tiệt, chẳng phải đáng lẽ ra hiện giờ hắn nên ở biên cảnh hả?”
“Thủ lĩnh đừng cuống! Chúng ta chỉ có thể tận dụng đòn hiểm cuối cùng!” Một tên lính trong lực lượng phản loạn hét to với thư trùng cầm đầu.
Kẻ này còn chưa nói xong câu, một tiếng “đoàng” đã vang lên, cỗ mecha ánh kim nã pháo rền vút tới, bức tường kính bên ngoài khoang điều khiển của chiến hạm chính tức thì vỡ tan tành.
Cả khoang điều khiển đều trở nên hỗn loạn. Thư trùng cầm đầu lực lượng nổi dậy đứng trước khoang điều khiển chỉ kịp cúi đầu xuống tránh, nhấc đầu lên còn quên cả ngậm lại cái hàm đã rớt xuống vì sợ.
Cỗ mecha màu bạc đang nhìn thẳng vào gã, như một cỗ máy chiến đấu vô cảm, lớp vỏ ngoài tỏa ra ánh bạc lạnh buốt.
“Mau lấy đòn hiểm của chúng ta ra đây! Tiêu diệt thứ khốn kiếp này đi! Xử nó đi!” Đối mặt cận kề với cỗ máy diệt trùng được mệnh danh là “Siêu sao đế quốc”, tên thủ lĩnh không giấu được nỗi khiếp sợ, gã lạnh giọng hạ lệnh.
“Quá gần, không bắn được!”
“Bắn vào chiến hạm chính của bọn chúng! Lục Trầm chắc chắn sẽ quay về đó chặn, mau lên!”
Quả pháo phóng ra cùng ngoài một tiếng “phụt”, ánh sáng chói lòa như giữa ban ngày gần như đã khiến cho tất cả những trùng đang chăm chú nhìn về hướng đó mù mắt, cường quang kích thích nước mắt bọn họ chảy giàn giụa.
Hả? Thứ quái quỷ gì thế này? Quân nổi dậy ra đòn quyết định?
Đạn pháo vun vút xé rách không trung thành những tiếng nổ rền bên tai mọi trùng.
Bên trong khoang điều khiển chiến hạm chính quân đoàn số 5, cậu phụ tá tư lệnh Liễu Chân trợn tròn mắt đứng bật dậy khỏi ghế, ngỡ ngàng thốt lên:
“Thứ quái quỷ gì đang bắn lại đây vậy!”
Những quân trùng khác bên trong khoang điều khiển cũng đều trợn tròn mắt mình, khó khăn hấp háy cặp mắt bị cay bởi ánh sáng, tức thì kinh ngạc tới độ quên khuấy sự vụ trong tay. quân đoàn bọn họ mới vừa từ biên cảnh tới đây, còn chưa kịp nạp thêm trang bị, vốn tưởng rằng vũ khí của hành tinh tép riu này sẽ chẳng tối tân là bao, cũng chưa bao giờ mường tượng tới chuyện bọn chúng có thể sở hữu khẩu pháo có sức công phá sánh ngang vũ khí hạn chế.
Một giọng nói trầm trầm, lãnh đạm bỗng nhiên vang đến từ đầu kia đường liên lạc.
“Pháo laser hạng nặng. Tôi sẽ đến đó chặn, gửi quỹ đạo vận hành của đạn pháo tới cho tôi.”
Âm thanh lạnh nhạt quá độ khiến cho da đầu Liễu Chân nổi gai ốc, đầu óc cũng đã tỉnh táo hơn nhiều từ cơn khiếp sợ.
“Thiếu tướng,” Liễu Chân chửi, “Mẹ kiếp, đám phản quân này kiếm đâu ra được một thứ như thế?”
Miệng mắng như vậy, tay thì lại đang thoăn thoắt trích xuất kết quả phân tích từ máy chủ. Những trùng khác cũng đã hoàn hồn, cố nhịn chớp nước mắt ứa ra vì bị chói bởi ánh sáng mạnh, cùng cậu ta vội vàng thao tác xử lý bảng điều khiển, hỗ trợ phân tích.
“Thưa thiếu tướng, kết quả phân tích quỹ đạo đã được gửi cho ngài!” Liễu Chân chỉ mất có vài giây để hoàn thành, “Thiếu tướng, nhớ chú ý né tránh lúc chặn!”
Dẫu hai mắt đang cay buốt, nhưng mấy vị sĩ quan trong khoang điều khiển vẫn vô thức ngửa đầu giống như Liễu Chân, khóa chặt ánh mắt chứa đựng hồi hộp lẫn những đường tơ máu phấn khích vào vệt dư ảnh mượt mà được cỗ mecha màu bạc vẽ xuống.
Bọn họ chẳng hề nghi ngờ vào khả năng thiếu tướng Lục Trầm có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Đối với quân đoàn 5, hoặc thậm chí là đối với toàn bộ dân chúng, Kỵ sĩ đế quốc - Thiếu tướng Lục Trầm - chính là tín ngưỡng bất khả chiến bại trên chiến trường.
Chẳng một trùng nào hoài nghi rằng Kỵ sĩ đế quốc sẽ bại trận.
Nhưng rồi biến cố lại xảy đến bàng hoàng ngay một giây sau.
Trên màn hình khổng lồ hiển thị kết quả phân tích quỹ đạo, quỹ đạo mà Thiếu tướng Lục điều khiển hạm “Siêu sao đế quốc” đi theo từ từ chồng lên đường bắn của pháo laser.
Cũng có nghĩa là Thiếu tướng sắp đâm phải nó!
Đúng là cỗ mecha “Siêu sao đế quốc” này da dày thịt béo thật, nhưng không phải để chịu va chạm như vậy!
“Thiếu tướng! Sao lại như vậy?” Liễu Chân cuống quýt, “Biểu đồ phân tích của ngài gặp vấn đề gì sao? Thiếu tướng, đừng lái về phía trước nữa! Lui sang trái, sang trái đi!”
Rơi vào tình cảnh như vậy, giọng Lục Trầm thậm chí nghe vẫn còn khá trấn tĩnh: “Tôi đang khống chế, nhưng… không… không thể……”
Mecha bỗng mất kiểm soát!
“Roẹt ——”
Liên lạc bị cắt đứt hoàn toàn, tất thảy mọi biến cố đều xảy ra trong giây lát, âm thanh va chạm dữ dội đã vang lên. Khoảng khắc ấy, những trùng được tận mắt chứng kiến đều cảm tưởng mình đang trông thấy hai hành tinh va phải nhau.
“Thiếu tướng!!!” Phòng điều khiển bùng nổ tiếng hét thất thanh của Liễu Chân.
Chùm sáng gần như có thể rọi chiếu màn đêm thành ban ngày. Cư dân trên hành tinh Kess đều ngây dại.
“Thiếu tướng Lục!!!”
Những quân trùng kịp thời sực tỉnh chuyện gì vừa xảy ra đều hoảng loạn hô to về phía chùm sáng chói lòa đó.
-------
Hành tinh Thủ Đô - khu trung tâm nhộn nhịp nhất - Quán bar Tiffany.
Bên ngoài trời nắng chang chang, bên trong quán bar lại xa hoa truỵ lạc. Bóng tối và ánh đèn thế chỗ cho nhau không ngừng nghỉ, tiếng nhạc ầm ĩ khắp sàn nhảy.
Đây chính là quán bar sang chảnh nhất hành tinh Thủ Đô, ngay cả đang giữa ban ngày, tầng lớp thượng lưu cũng như thể có đặc quyền được thỏa thuê ăn chơi. Giả như có thư trùng nào đó bước vào đây, nói hơi quá lên thì, biết đâu trước tiên sẽ phải hét toáng lên "Trời đất ơi" ba tiếng cái đã, sau đó mới hoảng loạn khó thở gục xuống.
Vỏn vẹn là vì chỉ riêng quán bar này đã có mười mấy hùng trùng đang ngồi.
Tỉ lệ thư hùng trong trùng tộc mất cân bằng nghiêm trọng, một hùng trùng sẽ được xem như báu vật quý giá nhất quý hiếm nhất của đế quốc, huống chi là mỗi nơi này đã có tới mười mấy báu vật quốc gia.
Xung quanh mỗi hùng trùng đều có một đám á thư quây quanh ân cần thăm hỏi. Đám hùng trùng tay ôm tay ấp, ánh mắt kiêu căng ngạo mạn, á thư trong lồng ngực bọn họ cũng đều mang vóc dáng nhỏ nhắn, mặt mày đẹp đẽ tinh xảo.
Quan sát kỹ sẽ không khó để phát hiện ra ngoài mười mấy hùng trùng đó, trong cả quán bar ăn chơi hạng nhất này đều là những á thư xuất chúng cả về dáng người lẫn khuôn mặt.
Thư trùng của trùng tộc được chia thành thư trùng thông thường và á thư. Tuy có số lượng ít, nhưng nhờ dáng người nhỏ nhắn cùng với dung mạo xinh xắn, các á thư thường được hùng trùng ưa chuộng hơn là những thư trùng có thân hình cao to cường tráng.
Ngồi trên ghế sofa chính giữa là một hùng trùng cao ngạo có mái tóc nâu, một tay lắc ly rượu sáng như hổ phách, tay khác thì ôm lấy eo á thư.
Đằng sau sofa là á thư phụ trách bóp vai cho gã, phía trước sofa lại là một á thư khác có nhiệm vụ dùng những ngón tay ngọc ngà bóc vỏ nho rồi đút quả nho trong veo tròn vo vào miệng hùng trùng.
Hùng trùng tóc nâu ngậm lấy một quả, rồi cười cợt nhìn sang phía đối diện: “Charles này, ông bảo Cố Ngộ sẽ đến mà, cậu ta đâu rồi? Chúng ta còn chẳng nhìn thấy tăm hơi cậu ta đâu.”
Hùng trùng tóc đỏ ngồi trên sofa đối diện nôn nóng đến mức rung chân liên tục: “Tôi bảo Cố Ngộ sẽ đến là sẽ đến, cậu ta đã hứa với tôi rồi mà!”
“Dẹp đi.” Hùng trùng tóc nâu có tên Evan "hứ" một cái, “Có ai không biết Cố Ngộ cả ngày không ra khỏi cửa, không bước tới cổng, chỉ biết nằm nhà bám gấu quần thư quân nhà cậu ta đâu? Cậu ta đến thật thì mới là lạ.”
“Cố Ngộ không phải hùng trùng chỉ biết bám quần vợ!” Charles thanh minh cho bạn mình, “Cậu ấy chỉ lười ra ngoài thôi, để tôi gọi cho cậu ấy, đảm bảo cậu ấy sẽ tới cho xem!”
Evan cong môi cười, ra chiều cậu muốn làm gì thì làm.
Song cái mồm lại vẫn châm chọc: “Đến ngay cả tiệc tùng của hùng trùng mà Cố Ngộ còn chẳng tham gia, biết đâu chính là vì sợ thư trùng duy nhất trong nhà ấy chứ, không phải hùng trùng giỏi bám quần vợ nhất thì là gì…”
Evan đang nói thì bỗng nhiên lại va vào tay của á thư đang đút nho cho gã. Quả nho tròn xoe bị hất rơi xuống, làm rớt nước quả màu tím lên chiếc quần âu trắng tinh của hùng trùng.
“Làm cái gì đấy?” Evan nổi cơn thịnh nộ.
Á thư kia sợ hãi cuống quýt quỳ thụp xuống, xin tha tội: “Thưa hùng tử, em, em không cố ý…”
“Không phải mày sai thì là ông đây sai hử!”
Bởi vì mãi vẫn không thấy Cố Ngộ tới, Evan đã uất ức từ lâu, nghe thấy á thư này lại còn có gan phân bua, liền cứ thế túm lấy tóc cậu ta, giằng giật.
Á thư tuy không cường tráng khỏe khoắn được như thư trùng thông thường, song vẫn có sức thoát khỏi hùng trùng, nhưng bấy giờ bị Evan túm tóc lại chẳng dám phản kháng một câu.
“Nói nhỏ đi được không?” Charles trừng Evan một cái để trách cứ, “Tôi đang gọi video cho Cố Ngộ đấy... A, nghe máy rồi!”
Mà Evan thì lại chẳng thèm kiêng dè gì, khuôn mặt tuấn tú cau có, chỉ lo trút cơn giận dữ, giật lấy tóc á thư xong thì đẩy mạnh về sau. Đầu á thư va trúng góc bàn uống nước bằng thủy tinh, cậu ta hét thảm thiết, ngay sau đó, chỗ bị va phải đã tuôn máu như suối.
Thư trùng tại đây thấy vậy đều quay đầu đi không nỡ nhìn tiếp, nhưng cũng chẳng có ai tiến tới nói đỡ cho á thư kia cả.
“A! Cố Ngộ, cuối cùng ông cũng chịu nghe máy rồi!” Charles mừng rỡ nói.
Màn hình bên đầu kia tối như mực, giọng nói vang tới trầm trầm, đè nén cơn giận như đêm lành trước bão.
“C-H-A-R-L-E-S!"
“Có gì nói nhanh, có rắm thả mau!”
Hùng trùng trong video tối mù có cách nói chuyện rất độc đáo. Như thể là vì muốn tiết kiệm sức, cho nên mới luôn dùng phần trước khoang miệng để phát âm, biên độ hai bờ môi khép mở cũng cực hẹp, thanh âm nghe vào càng có vẻ chây ỳ biếng nhác.
Charles ngạc nhiên: “Hôm nay ông uống phải thuốc súng hả Cố Ngộ?”
Evan giở giọng mỉa mai: “Nghe giọng cậu ta, chẳng phải nỗi ô nhục của hùng trùng chúng ta vẫn còn đang ngủ trưa sao?”
Charles thầm nghĩ không xong rồi, thời điểm này đúng là lúc Cố Ngộ thường ngủ trưa.
Vừa nghe thấy từ đầu kia Cố Ngộ "hơ hờ", Charles đã đọc vị được tên này, cậu ta mà nói “Có gì nói nhanh" nghĩa là thực sự chỉ cho đối phương ba giây đồng hồ.
Thế nên gã chặn trước: “Đừng gác máy vội! Tôi gọi cho ông có việc thật mà, tuần trước tôi chả hẹn lúc ông chơi game còn gì? Ông đã hứa là hôm nay sẽ tới tụ họp với bọn tôi rồi!”
Video tối om om, hình ảnh bên trong lộn ngược quay cuồng, cuối cùng cũng lộ khuôn mặt hãy còn đang ngái ngủ của Cố Ngộ, mái tóc màu trắng xõa xượi, vẻ mặt như thể hùng trùng tại đây đều nợ tiền cậu ta .
“Ai hứa hẹn gì với ông?”
Cố Ngộ đang nằm dài trên ghế trong vườn nhà, ánh nắng ban chiều lóe sáng trên mái đầu bạch kim, dù khuôn mặt kia đang cau có thật, nhưng cũng không thể phủ nhận nó thực sự đủ để khiến cho trùng khác phải say mê như điếu đổ.
“Lúc chơi game hả?” Cố Ngộ nhíu mày, “Chuyện từ 800 năm trước, ai mà nhớ được nữa.”
Buột miệng hứa hẹn gì đó lúc đang chơi game, cậu chẳng bao giờ buồn nhớ, giờ bảo cậu giữ lời thế nào.
Charles ức tới mức mặt đỏ tía tai, giọng điệu cũng như vừa phát hiện thư quân nhà mình đi lang chạ bên ngoài: “CÁI GÌIIIII? Không nhớ?”
Cố Ngộ giảm nhỏ âm lượng, rồi hững hờ đáp lại: “Nói to thế làm gì? Các ông cứ chơi với nhau đi, tôi không đi đâu.”
Charles cảm thấy lời mình nói như nước đổ đầu vịt: “Thư quân nhà ông ra tiền tuyến rồi đúng không, ông suốt ngày ru rú trong nhà để làm gì? Nằm mốc người luôn à? Ông đã biết bây giờ tụi hùng trùng đều nói ông thế nào chưa…”
Đương nhiên là Cố Ngộ thừa biết bọn họ nói mình thế nào. Cậu lười thật, nhưng cậu không chịu nổi Charles suốt ngày lải nhà lải nhải bên tai cậu, hệt như thư phụ hồi trước.
“Chẳng phải tất cả chúng ta đều là trùng bám quần vợ à, chia ra hạng nhất hạng nhì có nghĩa lý gì không ? Thư quân nhà tôi suốt ngày bảo tôi ấu trĩ, tôi thấy các ông còn ấu trĩ hơn tôi.” Cố Ngộ vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nói một câu đã ngáp.
Evan cười khẩy.
“Tiếng gì thế?” Cố Ngộ thắc mắc.
Evan hắng giọng, gã tưởng là Cố Ngộ cuối cũng cũng nhận ra đầu này vẫn còn có trùng khác, rồi lại nghe thấy Cố Ngộ hỏi tiếp: “Bên đầu ông ấy, có ai đang khóc thế?”
Charles thoáng ngạc nhiên, bấy giờ mới để ý đến âm thanh mà mình đã bỏ quên từ lâu. Ngẩng đầu nhìn sang, góc bên kia là á thư đang bịt chỗ đầu chảy máu nhỏ giọng thút thít.
Evan khinh miệt: “Một á thư phạm lỗi thôi. Vẫn khóc nữa hả? Ngậm miệng mày vào đi? Sứt có tí da mà làm bộ cho ai xem? Rác rưởi.”
Cố Ngộ mắng rầm rì: “Ồn tới mức tôi thấy bực luôn, Charles, ông nhắn tin đi, toàn nghe thấy tiếng ù ù không thôi."
“Đưa thư trùng kia vào băng bó trước đã đi? Cả nữa, ban nãy có con chó nào ẳng đấy?”
Charles vẫn còn chưa kịp hiểu ra, thậm chí còn nghiêm túc liếc mắt nhìn Evan, đang định hỏi tai Cố Ngộ liệu có phải là ngủ nhiều sinh tật rồi không, lại bỗng nhiên vỡ ra được là cậu ta đang chửi đổng.
Charles phì cười.
Mặt Evan tức khắc nhọ như đít nồi.
Charles đỡ á thư cạnh đó dậy: “Được rồi được rồi, ai mau đỡ á thư này xuống băng bó đi, đừng để bị làm sao.”
Á thư nghẹn ngào khóc được đỡ vào trong, vừa che miệng vết thương, vừa ngẩng đầu len lén liếc nhìn hùng trùng trong video. Hùng trùng có mái tóc dài màu bạch kim, tròng mắt màu xám như đá quý chôn giấu trong rừng già, khuôn mặt tắm ánh mặt trời tuấn tú như bước ra từ thần thoại.
Á thư vội vàng cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn nhiều thêm, trong lòng lại âm thầm ghi nhớ ngoại hình của hùng trùng tên Cố Ngộ này.
Charles vẫn còn đang muốn khuyên nhủ Cố Ngộ ra khỏi nhà: “Ông đừng nằm dài ở nhà nữa, lười đến mức bắt được một cân rận trên người rồi…”
“Cạch!”
Ranh con Cố Ngộ kia chửi đổng trùng khác sảng khoái xong, lập tức gác máy.
Charles nổi quạu: “Mẹ kiếp! Cố Ngộ oắt con giỏi lắm, lần sau đừng có mà tới rủ ông đây đi rừng nữa!”
Gã càng chửi, đối diện với Evan vừa mới nãy mặt vẫn còn tối sầm, giờ đã chuyển sang cười nhạo gã thì lại không nhịn được chửi thêm một câu.
“Oắt con chết tiệt!”
-------
“Chào buổi chiều hùng chủ tôn quý, bây giờ là 3 giờ chiều ngày 12 tháng 4 năm 3015 trùng lịch. Thời gian ngủ trưa của ngài đã kết thúc, ngài có muốn bắt đầu chơi game luôn không ?”
Siêu máy tính quang học báo giờ cho Cố Ngộ.
Cố Ngộ thử ngồi dậy khỏi ghế nằm, ngồi thẳng chưa tới hai giây lại ngã vật về chỗ cũ. Cậu chỉ thử đúng một lần đã từ bỏ ý định ngồi dậy chơi game, quyết đoán nằm dài tiếp.
“Nằm chơi đi.”
Cố Ngộ còn thở dài, cố lấy cớ cho quyết định nằm dài tiếp của mình: “Chỉ tại tên Charles kia khiến mình ngủ trưa cũng không được ngủ yên, đầu còn đang váng đây.”
Siêu máy tính: “…”
Từ sàn nhà vọng lên tiếng cười mỉa "há há".
Một quả cầu tròn ung ủng đang quét nhà, thi thoảng bị vấp đá cuội trên đường trong vườn, vật lộn bò được dậy là lại kiên trì làm tiếp công tác dọn dẹp của mình.
Tiếng "há há" vừa xong chính là do nó phát ra.
Robot quản gia chuyên nghiệp tạo thành tương phản rõ nét với chủ nhân hùng trùng đang nằm dài trên ghế.
Siêu máy tính đang bật game thực tế ảo lên cho chủ nhân, Cố Ngộ trong khi đợi liền uể oải hết hơi nói: “Ú Na này, em cột tóc cho ta được không? Hình như ta đè phải tóc rồi, đầu đau quá.”
Robot quản gia Ú Na dưới đất tỏ vẻ thương nhưng cũng đành chịu: “Chủ nhân thân mến, nếu như em cao bằng ngài, em sẽ sẵn lòng giúp ngài không tiếc gì cả.”
Nhưng vì tránh cho ngày nào đó hùng trùng sẽ lười chết luôn trong nhà, một vị chủ nhân thư trùng khác đã không cho phép hùng trùng thêm robot quản gia cao bằng trùng vào đây .
“Nhưng em có một đề xuất này,” Ú Na nói thong thả, “Nếu như ngài đè lên tóc, vậy thì ngài dịch người đi là được.”
Cố Ngộ nói: “Ta đang đau đầu, không ngồi dậy được.”
Ú Na đã đi guốc trong bụng chủ nhân nhà nó từ lâu, nó chỉ thản nhiên nói: “Ồ, thế thì ngài cứ đau tiếp đi.”
Nói xong, Ú Na tiếp tục vấp ngã rồi lại bò dậy, hết sức có trách nhiệm, hoàn thành công việc dọn dẹp của nó.
Cố Ngộ nói nằm là nằm thật, tự nhủ đau rồi cũng sẽ quen thôi, vả lại chốc nữa chơi game say sưa, ai còn chú ý tới mấy chuyện vặt vãnh đó nữa. Nhưng cậu mới vừa đăng nhập vào trò chơi thì lại có cuộc gọi đến.
Cố Ngộ mất sạch kiên nhẫn: “Đã hẹn hôm nay đi rừng rồi, ai lại tìm mình đúng lúc này cơ chứ? Đừng có mà lại là tên Charles kia…”
Siêu máy tính kịp thời nhắc : “Là phụ tá Liễu Chân của thư quân nhà ngài.”
Cố Ngộ bất giác cảm thấy có gì đó không ổn, mới vừa click mở, khuôn mặt sốt sắng của Liễu Chân đã dí sát vào màn hình, bắt đầu ồn ào ầm ĩ.
“Cố hùng tử, nguy rồi nguy rồi! Thiếu tướng, Thiếu tướng……”
Mí mắt Cố Ngộ máy liên tục: “Làm sao?”
Liễu Chân: “Thiếu tướng, Thiếu tướng đã gặp chuyện rồi! Mecha mất kiểm soát giữa chiến trường, Thiếu tướng gặp sự cố ngoài ý muốn, giờ đã được đưa vào bệnh viện quân y…”
“Ngài cứ yên tâm, hiện đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, nhưng có lẽ ngài sẽ phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, thiếu tướng có thể, có thể sẽ…”
Cố Ngộ ngưng thở: “Có thể sẽ làm sao?”
Liễu Chân “có thể” mãi một lúc vẫn chưa rõ đầu cua tai nheo ra sao, đại lãn như Cố Ngộ lần đầu tiên chạm trán trùng khác nói chuyện chậm rề rề tốn công tốn thì giờ như thế, “Có chuyện gì thì anh nói mau đi! Thiếu tướng bị làm sao?!”
Liễu Chân cuối cùng cũng thở đều được: “Thiếu tướng có thể sẽ… không đứng lên được nữa!”
Cố Ngộ gần như bật dậy khỏi ghế ngay tức khắc.
Ú Na hoảng sợ ngẩng đầu lên không rõ nguyên do, nhìn chủ nhân được "kỳ tích y học" cứu chữa. Hiện giờ ung thư lười giai đoạn cuối vẫn còn có thuốc chữa cơ à?
Gọng Liễu Chân càng trầm hơn.
“Bác sĩ nói là hai chân của Thiếu tướng Lục Trầm có khả năng sẽ… bị liệt .”

Comments